Bóng hình em

Anh đi đi, anh hãy đi và mang theo hình bóng anh theo, em cũng mang theo nỗi buồn đau của em, hình bóng anh đã từng nắm tay em. Giờ đây em rất muốn sẽ nắm được hình bóng anh. Nhưng em đâu có đủ dũng khí. Anh yêu, em cảm ơn anh!

Ngồi trong quán café, từng ký ức tốt đẹp giữa chúng ta lại ùa về. Em đang đợi chò, đợi chờ anh sẽ lại xuất hiện. Nhưng em biết là không thể vì cả anh và em đều đã thay đổi. Mọi thứ của thực tại khiến khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa. Chúng ta chưa từng nói chia tay, nhưng trong tim chúng ta đều rất rõ, chia tay đối với chúng ta là một sự giải thoát.

 

Lúc ra đi, anh chẳng nói lời gì, chiều hoàng hôn đã kéo hình bóng anh đi rất xa. Em không nắm được tay anh, mà anh đã đi khỏi tầm mắt em. Trước kia, anh từng nói: Thực ra mỗi lần anh ra đi đều chỉ muốn em giữ anh lại. Nhưng em chưa bao giờ, chưa bao giờ cầu xin anh ở lại. Vì em luôn nghĩ rằng con gái mới là người cần được bảo vệ, người được giữ ở lại đáng nhẽ ra phải là em. Có lẽ em đã sai, thực ra trong tình yêu em và anh đều được hưởng sự công bằng.

Bóng anh ngày càng xa, giơ tay ra, em chẳng còn sức lực, em chẳng còn sức lực để nâng đôi vai, những gì em nhìn thấy chỉ là bóng anh in dài trên đất. Anh chẳng quay đầu lại, cứ thế lặng lẽ bước đi. Em chỉ có thể lặng thinh đứng đó, hít thở không khí ở nơi từng có anh. Nhưng không khí tại sao lại đau thương đến thế. Em từng ước mơ về tương lai được ở bên anh, về một gia đình hạnh phúc của chúng ta. Em sẽ giặt quần áo cho anh, anh sẽ buôn ba vì gia đình chúng ta. Nhưng anh đã đổi thay, lời hẹn thề năm xưa nay đã trở thành những lời dối gian. Nhưng không có những lời dối gian ấy thì nay sao em nhớ được những ký ức đẹp đẽ đã qua. Lần đầu tiên, anh khiến em cảm thấy gian dối cũng đẹp như thế.

Chúng ta bỗng dưng trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết ấy lại có một kết thúc bi thương. Bạn bè khuyên em: “Có lẽ nhiều năm sau, khi chúng ta gặp lại nhau, chúng ta sẽ phát hiện ra rằng chúng ta thực sự từng rất yêu nhau.

 

Bàn tay em vẫn còn lại hơi ấm của anh. Không có sự lừa gạt của anh, em làm sao có thể học được cô đơn là gì, ít nhất anh cũng phải dẫn em đi một chặng chứ, để em  học được cách đối thoại với cái bóng của mình thì anh mới ra đi chứ. Anh có thể quên đi tất cả những gì thuộc về em, nhưng tại sao anh có thể quên đi con đường tình yêu đã từng tràn ngập hạnh phúc của chúng ta. Anh đừng để cái bóng của anh nói chuyện với em được nữa không? Trong đêm tối khi giơ bàn tay ra mà chẳng nhìn rõ năm ngón, em làm sao có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh

Em thực sự rất sợ, em sợ sau khi làm mất anh, em làm thế nào để sống qua ngày. Em không muốn mượn rượu để gây tê, em muốn mình sẽ đủ tỉnh tảo đối diện với thế giới, đối diện với anh. Em cũng không muốn khóc, vì cho dù em khóc cũng chẳng thể gọi được anh quay về. Em càng không muốn mang tính mạng của mình để uy hiếp anh. Vì em không phải kẻ ngốc, em vẫn còn bố mẹ, vãn còn rất nhiều người yêu thương em. Em chỉ có thể một mình gồng mình chống lại nỗi đau, một mình xoa dịu nỗi đau.

Anh biết không, em hầu như không mở miệng nói chuyện với ai trong cả tháng dài. Vì em muốn tĩnh tâm suy nghĩ lại tất cả những gì đã qua của chúng ta. Đó là hình ảnh anh từng chạy đi mua kem cho em giữa trời nắng chang chang, đó là hình ảnh anh t túc trực cả đêm trước giường bệnh của em, cầu mong cho bệnh tình em chóng khỏi. Anh không cho em bước vào nhà bếp vì anh nói con gái phải biết bảo vệ đôi tay. Anh từng kể chuyện hài cho em mỗi ngày mặc dù em chẳng cảm thấy buồn cười chút nào. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh lật giở từng trang truyện cười trong thư viện, em biết là em sẽ cười. Anh đã từng lên phố mua rất nhiều đồ, lúc về mới biết đó đều là đồ mua cho em, ngày xưa, ôi cái ngày xưa ấy…

Vì em mà anh đã nghĩ trăm phương nghìn kế kiếm tiền, vì anh không muốn để em phải chịu khổ, không muốn em đi tìm việc, anh nói con trai phải cáng đáng những chuyện đó. Mỗi lần tan ca về nhà, việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại chúc em ngủ ngon. Thỉnh thoảng em lại nổi cáu nói là anh gọi điện thoại quá khuya. Sau này em mới biết anh tìm thêm một công việc part-time.

Em thực sự không trách anh. Anh có lý tưởng của anh, có hoạch định cho tương lai của anh. Có lẽ anh từng xuất hiện trong tương lai của em, có lẽ em chưa từng bước vào tương lai của anh. Anh còn nhớ bài hát “Điều lãng mạn nhất không?” Đó là bài hát em thích hát giành tặng anh nhất

Tình yêu của chúng ta đã tan vỡ, sự im lặng hết lần này qua lần khác đã đẩy chúng ta ngày càng xa nhau. Chúng ta không thích cãi vã, chúng ta không thích biểu đạt bằng lời, còn lại chỉ là im lặng. Có thể chúng ta yêu nhau, nhưng cách thể hiện tình yêu thì đã sai.

 

Chưa có câu trả lời nào