Hộc bàn thương yêu

Sống giữa thời đại gửi một lời nhắn chỉ mất chưa tới một giây, nó vẫn thích thú với chiếc hộc bàn “nguyên thủy”.

 

Hắn học thua nó một lớp và nhỏ hơn nó một tuổi. Có nằm mơ nó cũng không nghĩ rằng sẽ “bồ kết” hắn. Vậy mà nó đã quen hắn bốn năm rồi…

Năm lớp 11. Nó là con nhóc lí lắc, nhỏ nhắn và được thầy cô cưng nhất lớp vì học giỏi và ngoan. Chỗ nó ngồi là bàn thứ ba, mặc dù nó nhỏ con nhất lớp. Nó nằng nặc đòi ngồi chỗ đó, chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn ra có những cây bằng lăng nở hoa tím thẫm cả vùng trời. Và chính chỗ ngồi đó đã cho cuộc đời nó gặp một người: hắn.

Một buổi chiều được nghỉ tiết, nó đang ngồi chán nản bỗng nghĩ ra một trò vui: viết thư làm quen với ai đó học buổi sáng — tức là học lớp 10. Suy nghĩ một hồi, nó viết mấy dòng vào mảnh giấy gói kẹo hồng hồng: “Bạn nào ngồi đây, cho mình làm quen nha!”, kèm theo một cái mặt cười thiệt bự. Nó nhét vào khe bàn, và hồi hộp chờ ngày mai.

Trưa hôm sau, vừa tới lớp nó đã chạy ù vào chỗ, ngó nghiêng dưới hộc bàn và reo lên: Có một mảnh giấy nhét ngay chỗ đó. Nó mở ra đọc: “Ừ, làm quen thì làm quen. Mình tên H., bạn tên gì?”. Cứ vậy, ngày ngày nó nắn nót “viết thư” cho người lớp dưới. Chỉ là những câu vu vơ, kể chuyện hôm nay học môn gì, nhà mình ở đâu, mình thích ăn gì… nhưng luôn làm nó hồi hộp đợi thư trả lời.

Khi không còn giấy gói kẹo nữa, nó xé bìa trong của vở - thường in hình những con thú, trẻ em, hoa… rất dễ thương. Cuối thư, nó thường vẽ thêm những hình ảnh ngộ nghĩnh, lấy mẫu từ hộp bút, quyển sổ, bìa vở…

 

Bẵng đi mười ngày, hắn đòi gặp mặt nó. Nó hoảng hồn. Gặp mặt ư? Trời đất ơi, nó chỉ nghĩ viết thư cho vui vậy thôi, gặp mặt biết nói gì, với lại hắn thua nó một tuổi nữa mà, chẳng lẽ gọi nhau bằng chị em. Và, quan trọng hơn, nó sợ có điều gì còn quan trọng hơn việc gặp mặt: Nếu nó thích hắn thì sao? Nó không muốn, vì sợ ảnh hưởng đến chuyện học.

Nó trả lời: “Mình thích viết thư hơn, không muốn gặp mặt đâu, ngại lắm”.

Đêm văn nghệ 20-11. Lớp nó có tiết mục thời trang chủ đề “tệ nạn xã hội”. Nó phải mặc một bộ đồ tự chế bằng bao ni lông, gắn chi chít những lá bài, tóc tai xịt xanh xịt đỏ và sắm bộ mặt ngầu để diễn hoạt cảnh. Nó diễn khá đạt vì đã tập dợt nhiều lần.

Đến tiết mục hát của lớp 10B. Một cô bé khá xinh mặc váy trắng đứng hát, cạnh đó là một đứa con trai đánh đàn. Cả hội trường lắng lại vì những giai điệu êm ái, trong trẻo của tuổi học trò. Tiếng đàn trầm lắng, điêu luyện. Nó nhìn đứa con trai không chớp mắt. “Người gì mà giỏi thiệt, đánh đàn hay quá, chẳng bù cho mình, hát cũng dở mà đánh đàn càng mù tịt!” — Nó nghĩ thầm.

Chiều. Nó đang ngồi học thì có mấy đứa con trai đi ngang qua cửa lớp. Ban đầu nó không để ý, nhưng nhỏ Huyền khều khều: “Ê nhỏ, nhìn thằng nhóc hôm qua đánh đàn kìa!”. Nó nhìn ra, thằng nhóc mặc đồ thể dục đang nhìn nó chăm chú. Chẳng lẽ thằng nhóc học lớp này à? Đầu óc nó lúc đó công nhận quá chậm chạp, chẳng liên tưởng sự việc được gì cả. Bỗng, nó giật mình vì tiếng cô gọi trả lời câu hỏi. Nó lúng túng đứng lên, trời ạ, tai hại chưa, nãy giờ lo nhìn ra ngoài!

 

Rồi nó không thể từ chối nữa, nó đồng ý gặp mặt hắn. Mà cũng là dịp nghỉ tết, hắn rủ vô chỗ hắn chơi, có khu giải trí đẹp lắm. Sau mấy ngày đắn đo suy nghĩ, nó rủ thêm hai cô bạn nữa đi cùng.

Đường vào nhà hắn phải đi qua một khúc sông, lúc đứng trên phà mà nó cứ lắc lư muốn ngã nhào. Qua tới bên kia, nó mới hết hồn khi thấy hắn cũng rủ theo hai tên “đực rựa”. Cứ y như “bọn chúng” sắp xếp thành ba cặp vậy. Nó càng bất ngờ hơn, sau hồi giới thiệu, hắn chính là cái tên đánh đàn tối văn nghệ hôm bữa. Nó bỗng rơi vào trạng thái “say sóng”: Hắn thì bảnh bao bên cạnh cô bạn váy trắng tối đó, trông khi nó te tua bởi bộ trang phục bài bạc đen thui, xù xì. Tương phản quá mức. Nhớ lại, nó muốn tan nát cõi lòng. Nhưng hắn có vẻ không nhớ gì tới cái đêm huy hoàng đó, và cũng quên luôn cái buổi chiều hắn đứng trước cửa lớp ngó lom lom nó. Hắn cười ngoác miệng và nói chuyện tỉnh bơ, trong khi nó lúng ta lúng túng. Chứ gì nữa, đã bao giờ nó hẹn hò vậy đâu, huống gì… huống gì nó đã “bồ kết” hắn từ tối hôm đó rồi!

Kết quả, bữa đó trong khu thác du lịch, nó trượt té và uống nước thác mấy lần, cử chỉ cứ như gà mắc tóc. Nó đâm ra giận chính mình, chẳng để lại ấn tượng gì tốt đẹp cho người ta. Ai biểu cái tật hậu đậu không chừa.

 

Hắn chẳng tỏ tình với nó, nó biết hắn cũng thích nó vào một buổi tối ảm đạm. Sáng hôm đó, nó nghe nhỏ Huyền kể lại rằng hắn đã quàng vai một nhỏ chung lớp trong giờ Tin học. Nó buồn hiu, và không biết cái gì xui khiến mà nó viết một bức thư dài đòi nghỉ chơi hắn, rồi lại xé vụn nhét dưới học bàn.

Tối, hắn hẹn nó dưới quán kem. Nó buồn hiu, và cũng không biết lí do cuộc hẹn là gì. Bỗng nhiên hắn đưa bức thư hồi sáng ra, hỡi ôi, hắn đã lấy băng keo dán từng mẩu thư lại. Nó im lặng. “T biết H thích T rồi mà sao còn viết như vậy?”. Trời đất, hắn nói giống như hai đứa đã quen nhau lâu lắm rồi và đây chỉ là trò “ghen tuông vớ vẩn” của nó mà thôi. Đó là lời tỏ tình của hắn, lãng xẹt và áp đặt.

Tình cảm của hai đứa đã đi qua những ngày thật dài. Những lúc giận hờn, nó luôn nhớ có hắn tìm nó để năn nỉ, nhớ những bức thư nhỏ xíu viết bằng bút chì, những hình vẽ ngộ nghĩnh cuối thư. Có lần, học thể dục, hắn hẹn nó cuối giờ gặp nhau. Vậy mà nó đứng chờ mãi không thấy hắn. Lúc nó lủi thủi đi bộ về, hắn chạy xe theo. Sau khi làm lành, nó xòe bàn tay nãy giờ bụm cục kẹo hình trái tim đã nhòe nhoẹt vì mưa. Hắn tỉnh bơ ngoạm lấy và nhai ngon lành. Trận cười vang cho những hờn dỗi bay biến.

Ngày nó thi đại học, trước lúc thi nó bỗng thấy hắn xuất hiện — như giấc mơ — với cái cốc đầu: “Làm bài tốt nha!”. Thì ra hắn đã âm thầm chạy xe hơn 200km xuống thành phố, và dò dẫm đường để đến nói với nó một câu: “Làm bài tốt nha!”. Làm sao nó không thấy ấm lòng cho được.

Nhiều khi, nó thấy hắn giống ông già, hay lo lắng trong khi nó thì vô tâm và hậu đậu. Nó vẫn có thói quen dựa dẫm, còn hắn mãi là ông cụ non luôn chăm sóc nó từng li từng tí.

Hai đứa ở xa nhau, nên những giờ gặp mặt là những giờ hạnh phúc, có khi cãi nhau, khi giận hờn. Nhưng hình ảnh hắn trong đêm mưa chạy tới phòng trọ đưa nó mấy viên thuốc và bịch nước cam, khi hắn chạy đôn chạy đáo lo cho nó giấy tờ, hoặc chở nó đi đây đó… là những gì ấm áp nhất trong tim nó.

Có thể sau này mỗi đứa một đường, có thể nó sẽ không ở bên hắn suốt đời, nhưng cảm ơn hắn là câu nói nó luôn nghĩ trong đầu. Cảm ơn hắn, cảm ơn cuộc đời, vì mỗi sớm mai thức dậy, nó mỉm cười vì tình yêu vẫn đâu đây, vì ở nơi xa có hắn.

Nguyễn Kim Vũ
Nguyễn Kim Vũ
Trả lời 13 năm trước

nhưng truyện này có thật k vậy nhưng dù sao cũng cảm ơn rất hay :D