Tôi còn mất gì khi mua Macbook?

Tôi đã mất 10 triệu cho Macbook nhưng tôi còn mất gì khi mua sản phẩm của Apple!? Thói quen dư sẵn: Trở lại với chiếc HP của tôi cách đây hơn 1 năm, tôi cài khá nhiều thứ kể cả những thứ tôi chưa bao giờ dùng đến, Từ ngày mua chiếc mày tính này tôi cài lại HĐH không dưới chục lần và trải qua hầu hết các sản phẩm mới của Microsoft từ XP tới Win 7, từ Office 2003 đến bản beta 2010. Cứ trục trặc một tý là tôi đem ra cài lại kể cả việc nó không chạy được...pikachu. Trong cặp tôi lúc nào cũng một đống đĩa mà tính sơ sơ theo giá trị thật thì còn hơn 5-6 cái laptop của tôi, tôi cũng thích khuyên người khác là cài lại HĐH hay một phần mềm nào đó nếu nó gặp trục chặc rất vớ vẩn kiểu chạy chậm (thật là oan vì máy nào cài nhiều mà chả chậm). Thói quen thiếu tôn trọng sản phẩm: Thời còn sử dụng HP tôi ít khi chú trọng đến bản thân chiếc máy, không túi chống sốc, không nước lau kính, máy luôn bụi và cáu bẩn, những điều này không phải tôi cố tình mà vì không nhìn thấy nó bẩn hay cần phải lau chùi, màn hình gương dễ bám bụi nhưng với tông màu đen và thiết kế thân máy khiến tôi "yên tâm" có xước cũng không sao nên tôi không chăm bằng chiếc Powerbook G4 bây giờ. Tôi còn nhớ lần đầu tiếp xúc với Apple, tôi đã nhầm mặt sau của máy là mặt trước vì thiết kế quá đồng nhất và đơn giản, và tư đó khi tránh cho mặt trên của máy khỏi bị xước thì tôi cũng làm tương tự với cả mặt sau của máy. Tôi nghiệm ra rằng, những thứ sẽ được bảo vệ khi người ta thấy nó cần phải bảo vệ và hiểu được rằng hóa ra chiếc Powerbook của tôi "gần" với phụ nữ hơn là chiếc HP, hơn nữa ở khía cạnh nào nó còn là một phụ nữ đẹp. Thói quen thiếu tôn trọng bản thân: Vì quá dễ để thay đổi với HP từ nên tôi có thói quen xem thường những gì tôi có, từ phầm mềm đến HĐH. Tôi sẵn sàng Format lại toàn bộ vì trong balo của tôi chứa đựng cả thế giới công nghệ mà tôi mua mất gần 100 nghìn. Tôi không ý thức được để làm ra sản phẩm người ta phải đầu tư công sức và tiền của như thế nào. Tôi thường nói, "cái phầm mềm này dễ ợt, có quái gì đâu mà khó, ai học mà làm chẳng được". Chính vì sẵn sàng thay đổi khi gặp một chút xíu trục trặc nên tôi không biết được những ưu, khuyết điểm của chúng thế như tôi lại rất thích phán, đại loại "thằng AVG nó thiết kế cái giao diện ngu như bò" v..v.. .Dần dà thành thói quen nhiễm vào tôi lúc nào không biết, thích phán nhũng câu hời hợt và sẵn sàng thay đổi. Tôi khuyên một anh bạn dùng Mac khi đôi giày của anh ta bị "há mõm": "Cậu vứt cha nó đi mua đôi mới", anh bạn tôi thay vì bỏ ra vài trăm nghìn mua đôi mới anh ấy bỏ ra 10 nghìn mua một lọ keo 502. Thói quen hời hợt: Tôi đã phát cáu với em Mac không biết bao nhiêu lần, và một trong những lần đó đã để lại sẹo trên làn da mịn màng của em. Lần đó nguôi giận (cũng nhờ một thằng bạn alo đi cafe kịp lúc không thì không biết sẽ thế nào), tôi nhìn lại em Mac bây giờ đã mất đi phần nào nét bóng bẩy vốn có, "Máy gì mà dễ xước thế", tôi buột miệng, đúng là không như em HP, Mac dễ bị "tổn thương" cho cả người lẫn máy hơn nhiều. Tôi không hiểu sao Apple không thiết kế cứng cáp hơn ít nhất là làm một điều gì đó cho cái vỏ nhôm này trở lên khó xước. Câu chuyện này đến tai ông tôi, ông tôi nói "của bền tại người" câu này tôi nghe nhiều nhưng bây giờ mới thấm thía. Hóa ra chẳng phải Apple hay HP mà là do mình. Hôm đó tôi về mua cho em Mac túi chống sốc, hút bụi, che bàn phím và một đế tản nhiệt hoành tráng. Tôi vốn rất thích hoa hòe, tôi chọn em HP ngày trước cũng vì hoa văn trên vỏ máy, nhưng tôi lại đi dán hình rồng, phượng chỉ đúng 10 ngày sau khi rước em HP, tính đến thời điểm cho em HP ra đi đã hơn 5 lần tôi thay áo cho em ấy. Nhưng với em Mac, tôi nhận ra rằng, Mac đẹp vì Mac không có hoa văn. Thói quen ít quan sát: Tôi học về Toán, trong thời gian làm tiểu luận tôi được học về một nguyên lý được xem là nguyên lý của vẻ đẹp trong khoa học-nguyên lý lưỡi dao cạo Occam, nó nói rằng mọi điều không cần thiết là thừa. Tôi thường giải một bài toán hay tìm hướng đi cho vấn đề của mình rất loằng ngoằng và thường xuyên "giết gà dùng dao mổ trâu", vác cả những định lý to đùng ra để giải những bài toán bé tẹo, hay ví như người ta bảo tôi ra Ha nội, thay vì tôi đi thẳng ra HN thì tôi lại sang Singapor rồi từ Singapor tôi đáp máy bay về HN. Thật tình cờ khi trình bày báo cáo của mình tôi có mang em Mac, giảng viên hướng dẫn tôi là một người Nhật ông đã nhìn vào máy tính của tôi để trình bày cho tôi rõ hơn về nguyên lý lưỡi dao cạo Occam. Ông nói "trong khía cạnh xã hội, nguyên lý này thể hiện một thực tế rằng người ta bị hấp dẫn và lôi cuốn bởi sự sặc sỡ nhưng lại gắn chặt với những thứ đơn giản". Đây là một nguyên lý trong khoa học và chẳng phải ai cũng thấy nó đúng nhưng ít nhất, tôi bắt đầu thấy nó đúng khi 5 lần thay áo cho HP tôi đều bị cuốn hút ngay bởi màu sắc nhưng rồi dăm ba ngày tôi lại lột bỏ. Quan sát Mac, cả thế giới đều nói Mac đẹp từ trong ra ngoài, tôi mới thấy rằng thói quen quan sát và cảm nhận sự tinh tế của mình quá yếu. Mac đẹp vì vốn dĩ mac đơn giản và hài hòa. Cuối cùng, ai dùng Mac cũng thấy việc cài lại hay thay đổi là khó khăn, tôi biết trân trọng những người viết phần mềm (dù đa phần họ đều giàu sụ) khi tôi ra tiệm đĩa và được người ta hét giá 200k một đĩa cài OS kèm theo câu "chưa chắc đã cài được" của người bên cạnh. Máy Mac bây giờ của tôi ít khi bị đè ra làm "chuột bạch" như em HP cũ vì tôi ý thức được tôi cần dùng và cần cài cái gì. Tôi cũng bỏ thói quen giết thời gian bằng Game sau đó ra tiệm kính than "chẳng hiểu sao em đeo kính suốt mà vẫn tăng độ". Sự khó khăn ban đầu với Mac do thói quen từ lúc dùng HP đã không còn, tôi dần thấy người ta kêu khản cổ về vấn đề bản quyền cũng đúng, chỉ 200k một đĩa cài dù vẫn là hàng lậu nhưng tôi ý thức được hơn về sự việc. Ngồi download hàng ngày trời cuối cùng không nối file được tôi mới thấy rằng em Mac đã dạy cho tôi một bài học, đôi khi "ăn cắp" cũng khó. Mà có khó mới khiến người ta suy nghĩ nhiều rồi hành động. Điều quan trọng hơn cả, tôi tìm được kim chỉ nam trong công việc học tập và cách sống "bị cuốn hút bởi sặc sỡ nhưng gắn bó với giản đơn", tôi hiểu vì sao doanh nhân không nhuộm tóc và thích dùng màu đen trong khi ca sĩ thì phải rực rỡ và hào nhoáng. Rốt cuộc tôi chạm được vào khái niệm của cái đẹp và sự tinh tế. Xem ra tôi đã mất rất nhiều thứ vì Mac. Theo tinhte
thuy linh
thuy linh
Trả lời 14 năm trước
Bài của bác cực kì sâu sắc.Em đọc xong và copy nó vào 1 file pdf để nguyên trong máy để khi nào có dịp sẽ đọc lại.Cảm ơn bác rất nhiều.
djshg
djshg
Trả lời 14 năm trước
"Tôi hiểu vì sao doanh nhân không nhuộm tóc và thích dùng màu đen trong khi ca sĩ thì phải rực rỡ và hào nhoáng" Cuối cùng bác phán câu này quá thực tế và quá tinh tế.Thanks bác rất nhiềuuuu
jkfshrjkg
jkfshrjkg
Trả lời 14 năm trước
Hay quá ....! Đọc bài của bác có cái gì đó lưu lại vào sâu thẳm tâm hồn. Tự dưng thấy có khoảng lặng để chiêm nghiệm tất cả những gì mình đã chọn lựa .... Cảm ơn bác nhiều
Huy
Huy
Trả lời 14 năm trước
Cảm ơn bác đã chia sẻ. Theo quan điểm cá nhân của tôi, mỗi người một phong cách. Như tôi dùng các phần mềm mã nguồn mở, lại ở dạng portable, nên cảm thấy HP và Windows cũng tuyệt lắm. Đáp ứng được tất cả các công việc. Nhưng đến một ngày nào đó khi có đủ kinh phí, tôi sẽ cố gắng sắm một chiếc Macbook, để cảm nhận được sâu hơn những gì bác đã viết.