Góc Pastue & Huỳnh Thúc Kháng
Anh Châu 08.38218815 (Tủ sưả đồng hồ ghi MINH CHÂu).
Anh này sửa rất uy tín và rẻ (không bịp như các Bác ở Huỳnh Thúc Kháng gần bệnh viện Sài Gòn, Theo lời giới thiệu từ các web tôi tìm được & ra các bác này đưa máy vào là phán hư IC. thay giá 100.000k & chùi dầu giá.... Pó tay.com các bác này luôn ----> mang về vì mắc quá).
Cũng máy này tôi mang ra Anh Châu chỉ cần chùi dầu 20k là chạy pà pà.
Hy vọng các Anh Chi có thêm điạ chỉ sưả máy tốt
Ông Dư có lẽ là người thợ sửa đồng hồ duy nhất tại VN có trong tay 7 bằng diplome và được các hãng đồng hồ lớn mời sang làm việc.
Ít người biết rằng ông Dư đã từng 2 lần tu nghiệp tại trung tâm đồng hồ quốc tế WOSTEF (năm 1980 và 1991) và đã có tới 7 bằng diplome của các hãng đồng hồ nổi tiếng của Thuỵ Sỹ từ Rado, Omega đến Longines... Ông Dư có lẽ là người thợ sửa đồng hồ duy nhất tại VN có trong tay 7 bằng diplome và được các hãng đồng hồ lớn mời sang làm việc. Có được những tấm bằng diplome, những chứng chỉ (certificate) công nhận tài năng của các hãng đồng hồ lớn có lịch sử hàng trăm năm cũng đủ để làm giấy thông hành để ông có được một chỗ làm ưu đãi nhưng người thợ ấy đã không nắm lấy cơ hội ở lại Thuỵ Sỹ mà trở về VN để sửa 4-5 chiếc đồng hồ/ngày.
Sau hàng chục năm ông vẫn còn nhớ như in cảm giác về những chuyến đi Thuỵ Sỹ, vương quốc của những chiếc máy đếm thời gian. "Đó là một viện bảo tàng lớn mà tôi chưa từng thấy chỉ mở cửa một tuần/lần cho chuyên gia nước ngoài. Đây là nơi lưu giữ hầu như tất cả các loại đồng hồ tồn tại trong lịch sử nhân loại từ đồng hồ mặt trời, đồng hồ lửa, đồng hồ cát đến đồng hồ cơ...".
Ông tâm sự rằng mình đã quá may mắn vì đã được sang Thuỵ Sỹ tu nghiệp hoàn chỉnh về đồng hồ. Trong tấm bằng công nhận của hãng Rado có viết "Ngài Dư đã chứng minh mình là chuyên gia hiểu tường tận về đồng hồ Rado". Nội dung tương tự cũng được in trên những tấm bằng chứng nhận của Omega và Longines. Cho đến nay các hãng đồng hồ lớn vẫn chưa thể có mặt "đường đường chính chính" tại VN và rất nhiều hãng lớn vẫn thường xuyên đề nghị ông Dư làm đại lý nhưng vẫn chưa thực hiện được vì thiếu vốn, thiếu tư cách pháp nhân và mặt hàng này vẫn bị đánh thuế quá cao. Bây giờ ông chỉ mong muốn có thể mở một lớp đào tạo nghề cho những người tàn tật như đã từng thấy bên Thuỵ Sỹ nhưng tất cả mới chỉ là tương lai mà thôi.
Khi ngành công nghiệp sản xuất đồng hồ đang lao đao vì sự đe doạ của điện thoại di động, khi những người sửa chữa đồng hồ ngày càng ít vì lợi nhuận thấp thì ông Dư vẫn một mực gắn bó với nó như là cái nghiệp trong đời. Cụ thân sinh của ông là một thợ sửa chữa đồng hồ lâu năm nên ngay từ nhỏ ông Dư đã làm quen với những kim ngắn, kim dài, bánh xe... Ngay từ nhỏ cụ thân sinh của ông Dư đã hướng con trai mình theo đuổi công việc này và cứ thế những chiếc đồng hồ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông Dư. 14 tuổi ông đã mày mò tự sửa chữa được những chiếc đồng hồ hỏng hóc đơn giản. Theo học ngành sư phạm một thời gian ông lại trở về với những chiếc đồng hồ.
Bây giờ các con của ông cũng theo nghề của bố như một nghề gia truyền, một cái nghiệp không thể thay đổi. Năm 1960, khi Nhà nước thành lập liên doanh đồng hồ đầu tiên, ông Dư đường hoàng trở thành một trong những nguời thợ trẻ nhất. Khi mới 24 tuổi người thợ ấy đã là trưởng phòng kỹ thuật ở bậc thợ rất cao, 5/7. Trước năm 1975 ông Dư còn tham gia dạy nghề sửa chữa đồng hồ cho hàng trăm người, thậm chí là là người sát hạch tay nghề và quản lý hệ thống thợ sửa đồng hồ tại trường kỹ thuật điện tử 55 Hàng Bông, HN.
Người ta vẫn gọi đồng hồ là thứ lưu giữ thời gian chiều thẳng đứng và với những người sưu tập, sửa chữa đồng hồ thì có lẽ điều đó càng có ý nghĩa. Ông Dư còn nhớ như in cái thời hệ thống đồng hồ công cộng của HN hoạt động... "tậm tịt". Những năm 1970, hệ thống đồng hồ công cộng của HN sử dụng chung đường dây với hệ thống đồng hồ bưu điện HN được lắp đặt sau năm 1975 do Trung quốc tài trợ.
Ông Dư vừa tham gia lắp đặt, kiểm tra kỹ thuật của chiếc đồng hồ Bưu Điện vừa phụ trách vấn đề kỹ thuật của hệ thống đồng hồ công cộng của HN đặt tại chợ Hàng Da, chợ Mơ, bách hoá Tổng hợp, chợ Đồng Xuân, chợ Long Biên, Ngã tư sở. Vì dùng chung đường dây với đồng hồ Bưu điện nên hệ thống đồng hồ công cộng trên luôn thay đổi giờ thất thường, lúc nào cũng phải đến chỉnh sửa lại. Thế nên mới có hiện tượng ở chợ hàng da có 3 đồng hồ quay mặt về 3 hướng với các giờ khác nhau. Vậy là hàng ngày ông Dư phải thường xuyên đi tuần để chỉnh kim cho đùng giờ.
Ông bảo làm thợ sửa đồng hồ không chỉ cần có sự thông minh, sáng tạo, khéo tay mà còn cần sự am hiểu tường tận về kỹ thuật đồng hồ. Nhưng để trở thành một người thợ sửa đồng hồ giỏi người ta cần ít nhất 10 năm kiên trì học hỏi, thực hành và cả chút năng khiếu nữa. Trước đây những ngưòi thợ sửa đồng hồ chỉ học nhau qua kinh nghiệm và thực hành nhưng không phải ai cũng hiểu biết về nó. Ông Dư đã bỏ nhiều thời gian tìm tòi, lý giải những sự cố và rành đồng hồ đến nỗi dù đồng hồ loại nào, hỏng hóc khó đến mấy ông cũng sửa bằng được.
Đến giờ ông đã có trên 50 năm kinh nghiệm sửa chữa đồng hồ và chưa bao giờ chịu thua chiếc đồng hồ nào. "Về mặt nguyên lý thì sự cố nào cũng có nguyên nhân riêng của nó nhưng kiểu gi cũng sửa được, vấn đề chỉ là thời gian. Có chiếc mất mấy ngày, có khi mất vài tiếng là xong". Chỉ có điều chẳng còn như xưa là bây giờ ít người đi sửa đồng hồ quá, tiền sửa bằng tiền mua mới thì người ta tính "vứt đi cho rảnh nợ". Trước đây, có ngày ông Dư kiếm được số tiền bằng người ta đi làm nhà nước cả tháng, có ngày làm được tới 150 đồng còn bây giờ chỉ khi sửa những chiếc đồng hồ trị giá hàng ngàn, hàng chục ngàn USD thì may ra mới kiếm được vào chục USD, vài trăm USD.
Không mấy ai biết rằng ông Dư còn là tác giả của những chiếc đồng hồ hẹn giờ cho quân đội VN trong kháng chiến chống Mỹ, được sử dụng lần đầu trong chiến dịch Mậu thân 68. Ông phải mày mò, sáng tạo thiết kế để có những chiếc đồng hồ hẹn giờ cho bom mìn trong suốt 5 năm trời từ (1967-72) và đã được trao huân chương chiến sĩ Mậu Thân 1968 cho dù không cầm súng chiến đấu trực tiếp...
Đã gần 30 năm nay, chiếc đồng hồ trên nóc toà nhà Bưu điện Hà Nội hoạt động miệt mài không ngừng nghỉ; trở nên quen thuộc với người dân Thủ đô. Nhưng chiếc đồng hồ ấy được lắp đặt từ bao giờ? Vận hành ra sao? Vì sao đã gần 30 năm, chiếc đồng hồ vẫn chính xác từng phút? Không phải ai cũng biết được câu trả lời.
Đi thu thập tư liệu về chiếc đồng hồ khổng lồ này, tôi tìm tới ông Đào Văn Dư ở số 10 Hàng Phèn. Ông Dư là bậc thầy về đồng hồ đất Hà thành bởi bề dày thành tích về nghiên cứu, sửa chữa đồng hồ. Ông là người thợ sửa đồng hồ duy nhất tại VN có trong tay 7 bằng diplome của các hãng đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng thế giới như Rado, Omega, Longines...; từng được các hãng đồng hồ lớn mời sang Thụy Sĩ làm việc; chưa từng bị khuất phục trước bất cứ chiếc đồng hồ nào. Và điều quan trọng, ông là người tham gia lắp đặt, kiểm tra kỹ thuật của chiếc đồng hồ Bưu điện thời ấy.
Giờ thì người thợ từng 2 lần tu nghiệp tại trung tâm đồng hồ quốc tế WOSTEF (năm 1980 và 1991) đang mở cửa hàng sửa chữa đồng hồ ở số 10 Hàng Phèn. Căn phòng nhỏ lúc nào cũng ngập tràn tiếng chuông nhạc thánh thót phát ra từ hàng trăm chiếc đồng hồ lớn bé.
“Năm 1960, khi Nhà nước thành lập liên doanh đồng hồ đầu tiên, tôi trở thành một trong những người thợ trẻ nhất. Trước năm 1975, tôi dạy nghề sửa chữa đồng hồ cho hàng trăm người, thậm chí là người sát hạch tay nghề và quản lý hệ thống thợ sửa đồng hồ tại Trường Kỹ thuật điện tử 55 Hàng Bông, Hà Nội”, ông Dư bắt đầu câu chuyện.
Lúc ấy, Hà Nội rất khó khăn, chiếc đồng hồ không phải ai cũng có. Chiếc đồng hồ được lắp đặt trên tầng 5 của toà nhà Bưu điện Bờ Hồ là do Trung Quốc tặng. Thời đó, vị trí này gần như cao nhất Hà Nội. Nhưng đang làm thì chuyên gia Trung Quốc rút về. Lúc ấy, ông Nguyễn Minh Chí bắt đầu nhận nhiệm vụ Giám đốc Bưu điện Hà Nội cũng là người chỉ đạo lắp đặt hoàn thiện chiếc đồng hồ này.
Quốc khánh năm 1978 cũng là ngày chiếc đồng hồ trên nóc nhà Bưu điện Hà Nội bên bờ Hồ Hoàn Kiếm ngân lên tiếng chuông đầu tiên. Hồi ấy xe ít, người thưa, tiếng chuông ngân nga vang khắp nơi, ở rất xa cũng nghe tiếng. Chiếc đồng hồ ra đời, tiếng chuông của nó đã trở thành tiếng chuông chung cho cuộc sống. Mỗi tiếng, chiếc đồng hồ gióng chuông một lần. Đặc biệt, mỗi thời khắc giao thừa, tất cả đều như nín lặng, nghe đồng hồ điểm từng hồi chuông thiêng liêng, đón chào năm mới.
Để “tiếng chuông chung” ấy ngân nga đều nhịp theo đúng chu trình của nó, Bưu điện Hà Nội khi ấy đã phải thành lập một tổ mang tên Tổ đồng hồ, biên chế tới 12 người. Ông Dư là một trong số ấy.
Chiếc đồng hồ được sử dụng đồng bộ cùng một hệ thống đồng hồ công cộng khác đặt tại chợ Hàng Da, chợ Mơ, Bách hoá Tổng hợp, chợ Đồng Xuân, chợ Long Biên, Ngã Tư Sở. Vì dùng chung đường dây với đồng hồ Bưu điện nên hệ thống đồng hồ công cộng trên luôn thay đổi giờ thất thường, lúc nào cũng phải đến chỉnh sửa lại. Thế nên mới có hiện tượng 3 mặt ở chiếc đồng hồ ở chợ Hàng Da hiện... 3 giờ khác nhau. Thế là ngày nào những người như ông Dư cũng phải đạp xe đi tuần từng điểm đồng hồ công cộng, ghi lại những sai sót để chỉnh giờ cho đúng.
Những người thuộc Tổ đồng hồ năm xưa, giờ đã thành những ông già. Nhiều người không còn biết tin tức về nhau, thậm chí, có người đã định cư ở nước ngoài, nhưng trong họ, chiếc đồng hồ vẫn luôn là một ký ức sống động.
Chiếc đồng hồ vẫn hoạt động bền bỉ. Vì sao nó có thể hoạt động miệt mài ngần ấy năm tháng? Để vén bức màn bí mật này, tôi tìm đến Bưu điện Hà Nội.
Đối với những người thợ, đặc biệt là những người công tác trong Tổ đồng hồ năm xưa, thì chiếc đồng hồ chẳng có bí mật gì. Nhưng đối với nhiều người khác thì việc khám phá bên trong chiếc đồng hồ, không phải ai cũng có cơ hội.
Thật ra, chiếc đồng hồ là cả một hệ thống gồm 3 đồng hồ hoạt động tách biệt, cả ba được điều khiển từ một “đồng hồ mẹ” nằm ở tầng 1. Bốn mặt của đồng hồ là 4 dàn loa phóng thanh, tổng cộng có 16 chiếc. Tổ quản lý điện thuộc Văn phòng Bưu điện Hà Nội, ngoài nhiệm vụ cung ứng điện cho toàn bộ hệ thống tại 75 Đinh Tiên Hoàng, còn có nhiệm vụ duy trì sự sống của chiếc đồng hồ đã có tuổi thọ gần 30 năm kia.
Căn phòng chứa “đồng hồ mẹ” rộng khoảng 30m2, bên trong đặt một tủ tăng âm, có chức năng khuếch đại âm thanh nhận từ bộ phận phát chuông, sau đó phát lên loa phóng thanh. Bên cạnh tủ tăng âm là tủ công chế, có chức năng điều chỉnh giờ, điều chỉnh chuông nhạc. Ngoài ra, chiếc “đồng hồ mẹ” điều khiển hoạt động của tháp đồng hồ được chuyển qua một tủ cảm biến truyền - nhận tín hiệu. Ở đây người ta cũng đặt một chiếc radio để có thể lấy lại giờ chuẩn theo giờ nhà đài.
Kể từ ngày lắp đặt hệ thống đồng hồ này, nhiệt độ trong căn phòng luôn phải duy trì ở mức dưới 27 độ C, bởi vì nếu nhiệt độ cao thì dễ gây cháy. Và nếu để xảy cháy thì hậu quả là khôn lường. Vì những lẽ đó nên cán bộ của Tổ điện luôn để mắt chú ý rất kỹ các hoạt động trong căn phòng.
Ông Phạm Ngọc Hoằng, cán bộ thuộc tổ quản lý điện cho biết: Chiếc đồng hồ vẫn duy trì hoạt động đúng như lúc lắp đặt. Trong quá trình sử dụng, duy chỉ có thay thế đáng kể nhất: anh em trong tổ điện đã thay mô tơ từ dòng điện 3 chiều thành dòng điện 1 chiều, để đảm bảo động cơ ổn định hơn.
Ông Hoằng nói: “Cái khó của những người duy trì hệ thống này là toàn bộ thiết bị đã cũ, không có đồ thay mới. Nhiều khi, anh em phải mày mò thay thế bằng linh kiện tự gia công chế tác, vì có những thứ không thể mua đâu được. Nhưng phải nói là chiếc đồng hồ này rất bền”.
Mỗi ngày, không kể mưa nắng, công nhân trong tổ trèo lên tháp đồng hồ kiểm tra hai lần. Tháp đồng hồ đặt trên diện tích khoảng 15m2. Lúc mát trời còn đỡ, khi nắng nóng thì trong tháp không khác nào cái lò nung. Ở đây, hai chiếc quạt trần quay hết công suất suốt đêm ngày. Ông Hoằng cho biết, đa phần những thiết bị trong lòng tháp vẫn nguyên vẹn kể từ khi lắp tới giờ.
Đã gần 30 năm trôi qua kể từ ngày lắp đặt, tiếng chuông đồng hồ Bưu điện vẫn vang lên mỗi ngày. Dẫu rằng tiếng chuông của nó nay đã bị tiếng dòng đời hối hả át đi, không còn vang như xưa, nhưng trong tâm trí của những người Hà Nội thời đó, hình ảnh chiếc đồng hồ trên nóc toà nhà Bưu điện Hà Nội mãi không phai mờ.
Bác đem ra cửa hàng đồng hồ Time 550 Bạch Mai nhé. Ở đây trước khi sửa sẽ báo giá cho bác đồng ý thì mới sửa, giá rẻ, và nếu như bác lau dầu còn có bảo hành trong 1 tháng nữa