Bài làm văn số 3 lớp 10 ?

Đề : dùng ngôi thứ nhất kể lại cuộc sống và nổi niềm của con chim họa mi bị nhốt trong lòng ở một chủ nhà giàu có

mùa đông
mùa đông
Trả lời 13 năm trước

Cây bưởi góc sân nhà bà cụ Mến là nơi tôi kiếm ăn hàng ngày.Giờ đã là tháng ba,hoa bưởi nở trắng cành,hương thơm ngan ngát thấm đẫm không gian,thơm đến cả lá cây,ngọn cỏ,đến cả những giọt sương long lanh đọng trên những chiếc mạng nhện chăng qua cành tầm xuân chi chít nụ.
Theo thói quen,tôi chuyền từ chỗ này sang chỗ khác trong vòm lá bưởi,nghiêng ngó tìm sâu.Lũ sâu ác lắm ! Chúng không chỉ ăn búp non,lá nõn mà còn cắn đứt cả những chùm hoa.Hoa bưởi rụng dưới gốc,nhiều vô số.Tôi chợt buồn khi nghĩ đến mùa Trung thu,Tết của thiếu nhi mà lại thiếu những trái bưởi vàng chín mọng,tròn như trăng rằm.
Đôi chân tôi vẫn nhảy liên liến.Tôi đã tóm gọn mấy tên sâu róm xấu xí và dữ tợn.Thế là hết đời lũ phá hại ! Tôi vui mừng vì công việc nhỏ bé của mình có ích cho con người.
Ồ ! Có cái gì là lạ treo trên cành cao kia nhỉ ? Sao giữa đám lá bưởi xanh mướt lại xuất hiện mấy bông hoa đỏ tươi ? Tò mò,tôi nhảy lại gần xem thử.Gió thổi,những cánh hoa rung rinh như đón chào,mời gọi.Tôi ngó đầu nhìn,thấy mấy lát chuối chín vàng,thơm nức.A ! Món này tôi thích lắm ! Dùng để tráng miệng thì không gì bằng ! Tôi lách nhanh vào,bụng bảo dạ chỉ mổ vài miếng thôi.Nhưng bỗng tách một miếng,tôi hốt hoảng quay ra thì cửa lồng đã sập xuống.Chết rồi ! Thì ra đây là một cái bẫy kín đáo và đẹp đẽ.Tôi tự trách mình tham ăn,mất cảnh giác…nhưng tất cả đều đã muộn màng.Một nỗi ân hận dăng lên trong lòng.Tôi xót xa cho thân phận bị giam cầm kể từ giờ phút này.
Không biết từ đâu,hai cậu bé xuất hiện.Một cậu leo thoăn thoắt lên cây bưởi,miệng reo to : “Thắng ơi ! Chim vào bẫy rồi này ! Một chú vành khuyên hẳn hoi nhé !”.Cậu bé tên Thắng đứng dưới sốt ruột giục : “Mang xuống đây,nhanh lên đi ! Nhớ gài chặt cửa lồng kẻo nó bay ra mất đấy ! Tớ sẽ nhốt nó vào cái lồng mới mua hôm qua rồi treo ở trước hiên.Hai đứa chúng mình cùng chơi nhé !”.Tôi hoảng hốt,đập cánh loạn xạ hòng thoát thân,nhưng không thể.
Tôi được chuyển sang chiếc lồng khá rộng làm bằng nan trúc.Trong lồng có sẵn lọ nước và nửa trái chuốt tiêu bóc sẵn.Lòng dạ nào mà ăn với uống bây giờ ? Tôi sợ hãi,lo lắng.Trái tim nhỏ bé cứ đập thình thịch trong lồng ngực.Không biết đến bao giờ tôi mới được trở về tổ ấm của mình ? Tối nay,không thấy tôi,chắc bố mẹ,anh chị tôi sẽ cuống lên,chia nhau đi tìm.Họ làm sao biết được là tôi đã bị bắt nhốt ở đây.
Trời tối rất nhanh.Hai cậu bé không còn quấy rầy tôi nữa.Chỉ còn mình tôi trong chiếc lồng trống trải,lạnh lẽo mà thôi.Tôi đứng co ro,xù lông ra và rụt cổ vào để tự giữ hơi ấm nhưng vẫn thấy rất rét.Loài chim chúng tôi ưa cuộc sống tự do bay nhảy giữa trời cao đất rộng,không thể chịu được cảnh tù túng thế này.
Không ! Tôi không chấp nhận ! Tôi sẽ nghĩ cách thoát thân ra bằng được ! Buồn rầu và tuyệt vọng cũng chẳng được gì.Trước hết,tôi phải giữ gìn sức khỏe.Tự nhủ xong,tôi mổ mấy miếng chuối,uống mấy hớp nước.Nước mát làm tôi tỉnh táo lại.
Đêm đầu tiên xa tổ ấm,tôi có cảm giác thời gian trôi đi chậm làm sao ! Mãi trời mới sáng.Tôi đưa mắt buồn rầu nhìn xung quanh.Mọi vật vẫn như cũ.Mặt trời lên,tỏa ánh nắng bao trùm vạn vật.Cỏ cây,hoa lá vẫn xanh tươi.Tiếng chim vẫn ríu rít trong vòm lá…Còn tôi thì lại bị hai cậu bé tinh nghịch giam cầm.Trớ trêu thay ! Tôi thầm trách các cậu nhẫn tâm,dù đã biết vành khuyên chúng tôi là loài chim có ích mà vẫn bắt nhốt để chơi.Tôi nhảy loanh quanh trong lồng,chờ cơ hội về với cuộc sống tự do…


Read more: http://giaitri.svcvietnam.vn/forum/showthread.php?t=17206#ixzz1CIXSilX9
mùa thu
mùa thu
Trả lời 13 năm trước

Vậy là những tia nắng lại xuất hiện trên cửa lồng của tôi-một con chim tội nghiệp vì đã không còn sự tự do.Hàng ngày tôi ngắm nhìn ra bên ngoài và ước ao đc như đồng loại của mình đó là đc bay lượn để khám phá những nơi chân trời xanh ngoài kia.đc ngắm nhìn những ngọn núi con sông thơ mộng của thiên nhiên,đc hoà vào bản đồng ca của những chú chim hoang dã.
Tôi sinh ra đã có đc 1 vẻ đẹp tuyệt vời:có một bộ lông khá đẹp lại còn có một giọng hót tuyệt vời nữa -một giọng hót mà bao loài chim khác ao ước.Tôi là một cô sơn ca xinh xắn,nhưng ngay từ khi con nhỏ tôi đã bị bắt chỉ vì một phút ham chơi,k nghe lời mẹ...thế là từ đó cuộc sống ,môi trường của tôi chỉ còn lại 1 k gian nhỏ hẹp là chiếc lông sắt này đây.Chiếc lồng thật đẹp với những màu sắc sặc sỡ,nó rất hợp với 1 con chim đẹp như tôi nhưng nó lại k hợp với tính cách của tôi tí nào.Tôi thik đc bay lươn ngoài bầu trời và sống tự do cơ.
Hàng ngày tôi đc chăm sóc một cách cẩn thận,từ bữa trưa đến bưa tối,chẳng thiếu bữa nào,thức ăn k hum nào là k thừa.Lúc đầu tôi thấy hp' vì không cần kiếm ăn cũng có cái để ăn nhưng dần dần tôi thấy chán,thức ăn của tôi hum nào cũng giống hum nào,kh có j thay đổi.Thức ăn của con ng cho tôi đc đóng hộp cẩn thận,với hình ảnh một chú chim khá bảnh ở ngoài hộp.Tôi cũng có lúc ao ước đc gặp chàng ấy nhưng thật sự chuyện đó là k thể.Chẳng bít chàng ở đâu,đc tự do bay lượn hay cũng như tôi,bị nhốt vào lồng làm thú vui cho lũ người đáng ghét kia nhỉ?
Tuy sống ở đây khá lâu rùi nhưng thực sự tôi chẳng có cảm tình j với cái gia đình này.Họ chỉ khiến tôi buồn khổ hơn cho số phận nghiệt ngã của mình thui.Tại sao số tôi lại khổ thế?Giá như lúc đó tôi theo mẹ thì đâu đến nỗi.Hic.
Kia rồi ,những ng bạn của tôi đã đến.hum nào cũng vậy họ đậu ngoài cửa sổ và kể cho tôi nghe về những gì họ thấy đc khi bay lượn.Tuy càng nghe càng buồn nhưng tôi vẫn muốn nghe,tôi luôn hi vọng có một ngày đc tự mình khám phá nhưng nếu k thể thì đành cứ thế này mãi thôi,nghe họ kể để nếu có 1 ngày tôi đc như họ tôi cũng có chút hiểu bít về cuộc sống bên ngoài.Nếu h cho tôi 1 điều ước tôi sẽ ước mình đc tự do dù chỉ một ngày và ngay ngày hum sau tôi có chết đi chăng nữa tôi vẫn muốn...vẫn muốn...
Họ kể cho tôi nghe xong rồi lại bay đi để lại tôi trong sự cô đơn đầy đau khổ này.Những ng kia đều k có ở nhà,giá như tôi có thể mở chiếc chốt kia ra nhỉ,chỉ cần nó mở là ước mơ của tôi có thể thực hiện.Bỗng một suy nghĩ loé lên trong đầu tôi.Tiếng chuông cửa báo hiệu đã có ng về.Tôi nằm xuống bất động.1',2' ,3',4'.....vẫn k thấy j.và rồi một tiếng hét vang lên:Con chim chết rồi,mẹ ơi!!!! Đó chính là tiếng thét của thằng nhóc hum nào cũng cho tôi ăn và uống.Nào,mở lồng ra đi,mở đi.Tôi sẽ bay ngay khi chiếc lồng đc hé mở .Tôi đã nghĩ vậy đấy.Thế nhưng chuyện j kia????????Tôi nghe thấy một tiếng khóc ,rất wen ,tôi đã nghe rất nhiều.Đó là tiêng khóc của cậu bé jong như mấy lần cậu bị đánh khóc vậy nhưng hum nay sao nghe khác thế?Cậu ta khóc vì tôi chết sao?Chiếc lồng của tôi từ từ đc hạ xuống.Két!Chiếc chót đã đc mở,thế nào,bay thôi!!Ôi tôi không thể cất nổi chiếc cánh của mình.Lâu rồi k bay hay là do nhưng giọt nước mắt của cậu bé làm cho đôi cánh của tôi trở nên nặng trĩu,k cất lên nổi?Tôi sao ấy nhỉ.Vụt!!!Tôi bay lao ngay ra ngoài cửa sổ.Vậy là tôi đã đc tự do.Nhìn kia,tên đó thật ngóc khi cho rằng tôi đã chết.tooi bay đi khỏi căn nhà đó mà k chút tiếc nuối.
Vậy là cuộc đơif tôi đã có thể thay đổi.Bầu trơi thật trong xanh,khac hẳn với những j tôi thấy đc wa ô cửa sổ.Bầu trời rông lớn wa'.Đang sung sướng thì bỗng một cơn mưa ào tới khiến toi bàng hoàng.Trời trong xanh là thế,tại sao lại....?
Tôi vội vàng bay trở lại ngôi nhà ấy nhưng ôi sao đôi cánh của tôi trở nên nặng vì nước mưa????Tôi k thể.Tôi đang rất đói nữa....
Xoẹt xoẹt.
-Đến h ăn rùi cô sơn ca dễ thương của tôi ơi!!!!
Tôi mở đôi mắt ra thì ra tôi đang mơ,chiêc chốt lồng vẫn vậy,bộ lông của tôi bị ướt vì sự hậu đậu của cậu bé khi cho nước vô trong lồng cho tôi.Vậy ra tôi k hề đc tự do.
Cuộc sống thật tẻ nhạt bít mấy.Những con ng kia sao k thể hỉu lòng tôi nhỉ??????Giá tôi bít nói tiêng ng tôi sẽ xin họ cho tôi đc tự do một ngày,chỉ một ngày thui rùi tôi sẽ quay trở về bên họ như xưa.Những niềm vui trong cuộc sống của tui chẳng lẽ chỉ vậy thui sao?chỉ là ăn và hót,nhảy nhot một cách chán chường trong chiếc lồng này.
Màn đêm buông xuống,lòng tôi càng quạnh vắng ,càng cô đơn,cnagf ao ước nhiều thứ liên wan đến sự tự do.Tôi thấy mệt và muốn dừng lại sự sống cuảminhf nhưng tôi k đủ sức để làm việc đó.
Một luồng sáng xuất hiên trước lồng của tôi,và một ông già hiên ra nói:
-Thơì gian 1 ngày làm chim của con đã hết,con có thể trở lại làm một cô bé như xưa!
Ông già biến mất trước sự ngỡ ngàng của tôi.Và rồi tôi thấy cơ thể mình bỗng lơn lên ,lông chim cũng biến mất.Tôi còn nói đc tiếng ng nưa chứ.Nhìn lại thấy cô chim nhỏ của tôi đang ở trong lồng.Tôi đã đc làm cô chim nhỏ trong một ngày sao?Cô chim đó đã ở cùng tôi suốt 1 năm wa.Có lẽ tôi bít mình đang làm j.Tôi mở chiếc chốt cửa lồng và lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy quả thực cô chim k còn đó.Nó đang đậu trên bệ cửa sổ,thấy tôi nó vội bay đi.Tôi mỉm cười và ước răng sự lựa chọn của tôi là k sai.Chúc chim nhỏ của chị sông tốt,Hãy sống tự do như những con chim khác nhé em!Cuộc sống của em k phải trong lồng sắt mà ở ngoài đó đúng k?
Chẳng có j khổ đau hơn sự cô đơn và mất tự do cả.Tôi hiểu rồi,hiểu tất cả rồi.

đà
đà
Trả lời 12 năm trước

Thank you

Khanh Tran
Khanh Tran
Trả lời 4 năm trước

bạn tham khảo bài này đi

- Chị họa mi, chị hát cùng bọn em nhé! Chim sẻ nói.

- Buồn lắm em ơi, chị chẳng còn tâm trí nào để hát nữa! Tôi trả lời.

Cũng có nhiều lúc tôi muốn được bay nhảy, muốn được ca hát thoải mái giữa bầu trời cao rộng kia. Được cùng bạn bè ngắm những bông hoa mới nở. Được cùng chị gió trò chuyện, ngày qua ngày sống cuộc sống tự do. Nhưng giờ đây tôi đang phải sống trong không gian nhỏ hẹp. Đã từ lâu tôi không được giang rộng đôi cánh để bay lượn, không được ngắm cảnh mặt trời mọc, tất cả chỉ là quá khứ, giờ đây thấy chim sẻ bay lượn mà tôi chạnh lòng.

Cuộc sống của tôi chỉ là cuộc sống vô vị, buồn chán, tôi tự hỏi, có hay không những ngày được tự do?

Cô chủ nhỏ của tôi rất ân cần chăm sóc, hàng ngày cô vẫn đem thức ăn, nước uống cho tôi. Có lúc, cô đứng ngắm tôi hàng giờ. Tôi hiểu rằng cô chủ nhỏ của tôi rất yêu quý tôi, nhưng cô lại không hiểu tôi. Cô không thể biết rằng tôi rất cô đơn vì tôi chỉ có một mình, cô có gia đình, có người thân, cô có cả những hoài bão, ước mơ, mong muốn được thực hiện. Nhưng tôi chẳng có gì. Tôi thấy ganh tị quá. Tại sao, tại sao tôi có giọng hát hay để rồi phải sống trong cảnh một mình thế này? Làm sao mà con người hiểu được, họ tàn nhẫn chặt phá rừng để chúng tôi không có nơi cư ngụ, rồi họ bắn mẹ tôi, họ bắt anh hổ, bắt anh cá sấu. Tất cả con người đều như vậy sao?

Không, cô chủ nhỏ của tôi đang còn rất mơ mộng, cô không hề độc ác, chỉ có điều cô chưa hiểu hết, chưa thấy hết cuộc sống tàn nhẫn xung quanh, hay ít nhất, cô chưa bao giờ tự hỏi liệu tôi có buồn! Tôi biết rằng ngoài tôi, còn rất nhiều những anh vẹt, họa mi, sáo... đang phải sống cuộc sống cầm tù, liệu có bao giờ chúng tôi được tự do. Cuộc sống sao quá khắc khe với tôi, tôi nghĩ vậy và nước mắt tràn ra.

Sài Gòn tôi yêu

Mùa xuân của tôi

Bỗng nhiên cô chủ về, cô lại đứng nhìn tôi, mắt cô hoe đỏ. Tôi muốn hỏi cô sao lại khóc, nhưng cô đâu có hiểu được. Càng lúc trông cô chủ càng buồn, cô nhìn tôi lạ lắm. Liệu có phải cô đang bắt đầu va chạm với cuộc sống, cô đã bắt đầu cảm nhận được cuộc sống khắc nghiệt như tôi vậy. Rồi bỗng nhiên cô đưa tay mở cửa “chiếc hộp” đã nhốt tôi lâu nay. Sao vậy? Tôi chẳng hiểu gì, cô đang làm cái việc mà lâu nay tôi mong muốn. Cô trả tự do cho tôi ư?

Ngay lập tức tôi hiểu ra, tôi lao ra khỏi cửa lồng. Ôi, hạnh phúc, tôi trải rộng đôi cánh, bay lượn trên không, tôi hát, tôi hát to lên để cho mọi người biết tôi đã được tự do. Tôi hít thử không khí trong lành như chưa bao giờ được thở vậy. Từng cơn gió len lỏi vào những chiếc lông của tôi. Sao mà mát vậy, thoải mái đến vậy. Tôi như từ trong chiếc lò lửa nóng ran được thả ra nơi mát rượi. Bay lượn một lúc, tôi nhìn xuống dưới, tôi thấy cô chủ nhỏ đang ôm mặt khóc, cô khóc trông tội quá. Tôi phải làm sao đây, tôi bỏ cô chủ trong lúc cô đang buồn nhất sao, như vậy thì tôi cũng đâu có khác gì những con người độc ác kia. Phải rồi, tôi nên ở lại. Nhưng trái tim tôi lại không cho phép. Tôi đã mong ngóng cuộc sống tự do từ rất lâu rồi, tôi thèm khát được sống cuộc sống tự do kia mà.

Tôi bay xuống, đậu trên cánh tay cô chủ, cô chủ nhìn tôi mắt ngấn lệ. Ánh mắt cô chủ da diết quá, nhưng rồi cô lắc đầu, đưa bàn tay lên cao trả tôi về với bầu trời xanh của mình, với chị gió, với chú chim sẻ.!

Cô chủ ơi, giờ tôi đã hiểu, loài người không phải ai cũng xấu. Tôi dù ở đâu cũng luôn chúc cô chủ sống hạnh phúc, vui vẻ và đạt được những ước mơ của mình.

nguồn: cunghocvui.com

Khanh Tran
Khanh Tran
Trả lời 4 năm trước

Từng tia nắng ban mai nhẹ nhàng hôn lên cành cây kẽ lá, xua tan đi màn đêm u ám và lạnh lẽo. Nắng ngoài kia cứ mãi nhảy nhót vô tư, nắng vàng lung linh là thế mà sao trước mắt tôi chỉ còn một màu vàng nhợt nhạt. Là nắng khác hay do hoàn cảnh của tôi nay đã đổi thay?... Sau song sắt thô bạo của chiếc lồng, tôi đây là một chú chim vàng anh bé nhỏ. Mới mấy giờ trước thôi, tôi còn vẫy vùng ca hát dưới bầu trời xanh tự do vậy mà giờ đây tôi lại bị giam cầm như thế này.

Này nhé, khi tôi đang chợp mắt trong chiếc tổ ấm áp thì bỗng nghe thấy tiếng lá xào xạc bên tai. Rồi bất ngờ một bàn tay khổng lồ ập đến, tóm chặt lấy tôi. Mặc dù tôi đã kháng cự hết mình nhưng bàn tay ấy vẫn dễ dàng đưa tôi vào một chiếc lồng. Và thế giới quanh tôi chỉ còn là bóng tối ghê rợn. Tôi nghe thấy tiếng nói vang lên:

- Xin lỗi chú chim nhỏ, ta không muốn làm hại chú đâu, chúng ta chỉ muốn đem niềm vui đến cho đứa con trai bất hạnh của mình, hãy hiểu cho nỗi lòng của chúng ta!

Dòng suy nghĩ giận dữ lập tức bủa vây lấy tâm trí tôi: “ Tại sao? Tại sao các người chỉ luôn nghĩ tới cá nhân mình mà không để tâm đến những sinh vật nhỏ bé chúng tôi? Các người coi chúng tôi là thứ mua vui tầm thường sao? Tầm thường ư? Không đâu, loài chim đã mang đến thế giới này bao lời ca tiếng hát, chúng tôi trừ sâu diệt hại để mùa màng bội thu. Vậy mà sau tất cả, chúng tôi được trả ơn trong những thanh sắt tù túng như thế này ư? ”. Càng nghĩ tôi càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Nhưng tôi cũng đủ bình tĩnh nhận ra rằng tôi đang ở trên một chiếc xe. Nhịp xe lắc lư khiến tôi choáng váng cả đầu óc: “ Tôi thường nghe nói loài người luôn khát khao tự do và đấu tranh hàng nghìn hàng vạn năm đề có một thế giới hòa bình. Hòa bình của các người mới đẹp đẽ làm sao? Mới đáng trân trọng làm sao? Vậy mà giờ đây chính những con người ấy lại đang cướp đi sự tự do của chúng tôi. Phải chăng những băng rôn, khẩu hiệu, những lời kêu gọi hòa bình chỉ là sự giả dối, là cái vỏ bọc che đậy sự độc ác và tham lam? ”. Càng bức xúc, tôi lại càng nhớ về khu rừng thân yêu. Nhớ ánh trăng vàng như mật rót xuống tán lá xanh mướt, nhớ giọt sương long lanh mỗi sớm mai tinh khiết, nhớ cái tổ đơn sơ mà luôn rộn rã tiếng nói cười nơi lũ chim muông chúng tôi tụ họp. Tất cả giờ sẽ chỉ còn trong nỗi nhớ nhung khôn xiết mà thôi!

Đang miên man với dòng suy nghĩ, đột ngột chiếc ô tô dừng lại và ánh sáng bên ngoài ập vào cốp xe. Họ dẫn tôi qua một ngôi biệt thự khang trang và dừng lại trước căn phòng nhỏ. Cánh cửa mở toang, ở góc phòng là một cậu bé gầy gò, đôi mắt cậu rất đẹp song dường như ẩn chứa vẻ sợ sệt. Ôi chao! Cậu bé đó mới đáng thương làm sao! Có lẽ đây là người con trai họ vừa nhắc đến. Người phụ nữ cất giọng dịu dàng:

- Con trai ngoan, bố mẹ có quà cho con đây, một chú chim vàng anh như con mong ước nhé!

Cậu bé đón lấy chiếc lồng một cách vô hồn nhưng tôi thấy sau đôi mắt kia ánh lên niềm vui nhỏ. Người phụ nữ thở dài:

- Tội nghiệp con tôi! Nó mới bảy tuổi mà mang căn bệnh trầm cảm quái ác!

Người chồng an ủi vợ:

- Mong là chú chim này sẽ giúp bệnh tình của con khá hơn một chút.

Họ đứng nhìn con một lát rồi đóng cửa ra ngoài, bỏ lại cậu bé bên đống đồ chơi vương vãi và tôi. Thời gian trôi qua tưởng như vô tận, cái đồng hồ đều đều tích tắc, tôi ủ dột trong lồng và cậu bé thì câm lặng. Tất cả như đang chơi trò chơi mà ở đó không ai được nói. Bất ngờ, một cách rụt rè, cậu xách chiếc lồng đặt lên cửa sổ ngập nắng, thì thầm:

- Chào mày, chắc phải về đây, một nơi xa lạ, trong cái lồng này, mày rất tù túng và bí bách phải không? Đó cũng là điều dễ hiểu thôi vì chính tao cũng thấy thế khi ở trong căn phòng này. Vậy nên hãy ở đây và làm bạn với tao được không?

Trên khung cửa sổ, chiếc chuông gió kêu leng ca leng keng, vài bông hoa giấy hồng thắm bị ai bỏ quên giữa đám lá xanh rờn. Nắng len qua khe cửa, chiếu lên khuôn mặt thơ ngây của cậu bé, tỏa sáng… Cậu lại lên tiếng, phá vỡ bầu không gian trong veo như thủy tinh ấy:

-Tao cũng lạc lõng và cô đơn như mày. Bố mẹ tao suốt ngày thám hiểm, leo đèo vượt núi, khám phá vùng đất mới, bỏ tao ở nhà cạnh người giúp việc với bốn bức tường cùng máy tính, truyện tranh và sách vở. Tao đã rất thèm mâm cơm ấm cúng gia đình, thèm được bố mẹ la mắng khi bị điểm kém, thèm cuối tuần được bố mẹ dẫn đi chơi… Tao đã cố gắng học giỏi nhưng bố mẹ chẳng ở nhà với tao mà những gì tao nhận lại là tấm vé xem phim một mình, buổi tối trong căn nhà trống vắng.

Giọng cậu nhẹ, nhẹ bẫng tựa đám mây lơ lửng ngoài kia tán gẫu bên ông mặt trời vậy. Cậu bảo:

- Cuối cùng, tao chán ghét mọi thứ và thu mình vào thế giới của riêng mình. Và cũng chính khi ấy, tao đã nhận được tình yêu thương tao mong ước bấy lâu nhưng tất cả thật muộn màng. Dường như thật khó khăn đối với tao để đón nhận tình cảm ấy. Mày là món quà đầu tiên khiến tao thấy sự lo lắng, thấu hiểu của bố mẹ. Chưa bao giờ tao có lấy một người bạn nhưng giờ tao có mày để giãi bày tâm sự. Mày sẵn sàng lắng nghe tao chứ?

Cậu kể câu chuyện của mình một cách hờ hững như thể đó là chuyện của ai kia chứ không phải của bản thân cậu. Cậu ăn nói có phần già dặn nữa. Có lẽ cậu bé đã thiếu thốn tình cảm của bố mẹ quá lâu rồi. Tôi thấy có gì nghẹn lại nơi cổ họng. Thật sự tôi rất thương cậu vì tôi cũng là một chú chim mồ côi cha mẹ, không còn ai bên đời. Nhưng sau bao biến cố, tôi đã vững vàng, sống vui vẻ bởi xung quanh tôi vẫn còn nhiều bạn bè giúp đỡ. Không hiểu sao lúc này tôi không còn nghĩ suy về sự giam cầm nữa mà chỉ có ước muốn giúp cậu bé trở lại những tháng năm tuổi thơ hồn nhiên.

Ngày qua ngày, tôi bên cậu cùng học, cùng ăn, cùng chơi và cùng chia sẻ những điều nhỏ nhặt trên trường, ở lớp. Tôi cảm thấy như mình có sứ mệnh của một thiên thần đem lại hạnh phúc cho cậu bé. Thiên thần thì phải có đôi cánh và đôi cánh của tôi chính là giọng hót này. Bởi vậy, tôi mang giọng hát mượt mà ấy để cậu có thể tìm lại chính mình và niềm tin vào cuộc sống.

Và dần dần, cậu bé đã tự tin bước ra khỏi “ bóng tối ” của bản thân. Cậu quay lại bên gia đình, bạn bè. Cậu dũng cảm chia sẻ với bố mẹ những điều trong lòng. Họ hiểu ra và dành nhiều thời gian cho tổ ấm của mình hơn. Không chỉ vậy, nụ cười tưởng đã mất lại rạng ngời trên gương mặt cậu bé.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn rồi một ngày đẹp trời, chiếc xe lăn bánh chở cả nhà ngược lên Tây Bắc – ngôi nhà của tôi. Cảm giác bồn chồn cồn cào ruột gan tôi. Tôi muốn bay lên, về với rừng xanh thân yêu. Thật không ngờ, như có thần giao cách cảm, cậu bé đưa tay mở cửa lồng ra và nói với tôi:

- Mày đã đem lại niềm vui cho tao suốt mấy tuần nay. Tao đã tự phá vỡ vỏ bọc để hòa nhập với mọi người. Giờ tao cũng không nên cướp đi tự do của mày lâu hơn nữa. Bay đi nhé, người bạn của tao!

Tôi phải làm sao bây giờ? Suốt khoảng thời gian qua, tôi đã coi đó là gia đình của mình. Ác cảm với con người cũng dần phai nhạt trong tôi. Tôi từng nghe có câu: “ Nhân loại là cả một đại dương, nếu một vài giọt nước trong đại dương ấy dơ bẩn thì cả đại dương cũng không vì thế mà dơ bẩn”. Như đôi vợ chồng này, bất đắc dĩ họ mới bắt tôi về. Tôi thật lòng yêu mến họ nhưng tôi không thể quên đi nơi “ chôn rau cắt rốn ” của mình. Cánh rừng này là nơi tôi sinh ra và lớn lên, gắn bó với bao nhiêu kỉ niệm, những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời tôi đã được vun đắp tại đây. Đó là tiếng hót ngập ngừng, bước đi đầu tiên chập chững, những sải cánh vụng về… Chính vì những khoảnh khắc ấy, không thể bởi những xúc cảm mới mẻ kia mà tôi quay lưng lại với gốc rễ, quê hương của mình. Tôi quyết định dang rộng đôi cánh và bay khỏi chiếc lồng xấu xí kia.

Trước khi về với thiên nhiên, tôi lưu luyến ngoảnh lại, cất tiếng ca trong trẻo nhất, thánh thót nhất như món quà cuối cùng dành tặng người bạn nhỏ. Cậu bé cười tươi nhìn theo tôi và hét lên:

- Hãy mang tiếng hót tuyệt vời của mày lan tỏa khắp nơi nhé vì đó chính là tiếng hót của hạnh phúc đấy!

Nhất định khi trở về với núi rừng đại ngàn, tôi sẽ đặt nụ cười rạng rỡ của cậu bé vào trái tim – nụ cười ấy lấp lánh hơn cả ánh mặt trời

nguồn: ntthnue.edu.vn